Thứ Năm, 8 tháng 7, 2021

Một chút trải lòng

 Bây giờ đã là hơn 10h đêm, mọi vật đều chìm dần vào bóng tối cùng sự tĩnh mịch vốn có của một vùng quê yên bình. Cái không gian mà có lẽ rất nhiều người ao ước được chìm đắm để thoát khỏi cuộc sống vốn ồn ào, náo nhiệt nơi thành thị, được sống chậm lại hòa cùng nhịp thở với thời gian... Thế nhưng thời gian thì lại vô cùng tàn nhẫn, chúng chẳng chờ đợi bất cứ ai, cứ lặng lẽ trôi dần. Mới ngày nào,tôi vẫn là cô bé nhỏ nhắn còn hớn hở với bộ quần áo mới, chiếc cặp xinh khi sắp được đi học, thích thú đánh vần từng trang sách Văn của chị gái. Thoăn thoắt 5 năm tới trường với sự hứng khởi, thoải mái của một đứa học trò cấp 1, chỉ đơn giản là đi học rồi về nhà chạy chơi cùng lũ bạn. Ấy vậy mà tôi vẫn gặt hái được vài thành tích làm bản thân tự hào chứ nhỉ . Rồi đến một buổi sáng đẹp trời, cô bé trên chiếc xe đạp màu trắng khá cũ kĩ (nhưng đối với gia đình tôi nó là chiếc xe ''xịn'' nhất trong cả thảy ấy chứ  ) trên một con đường dài đến trường cấp 2. Đó có lẽ là lần đầu tiên  tôi được tự đạp xe đi một khoảng đường dài như vậy, có mệt nhưng cũng rất vui. Vừa mới bước chân đến nhà, tôi đã hì hục kể cho ba má, chị nghe về những điều thú vị vào sáng hôm ấy và còn đầy tự hào khi được cô phong là lớp phó học tập. Và đúng là tôi vẫn gặt hái được nhiều thành tích khá nổi bật trong trường. 4 năm học cấp 2 dần có nhiều biến chuyển và cả những kỉ niệm đáng nhớ với cô bé ấy.  Người ta vẫn thường hay nói đó là khoảng thời gian dậy thì của những đứa trẻ , cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Có những đêm, nó vẫn ngồi thút thít bởi những câu chuyện về áp lực học tập, bị cô giáo la rầy vì kết quả giảm sút hay những câu chuyện giận hờn, chọc ghẹo của tuổi học trò. Tôi luôn tự dằn vặt, suy nghĩ lung tung và thậm chí là thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian ấy. Và bây giờ tôi mới hiểu đó là dấu hiệu mà tôi đang dần trưởng thành. Có thể nói khoảng thời gian học cấp 2 là kỉ niệm khó quên của bản thân tôi. Trải qua kì thi tuyển sinh vào lớp 10 khá căng thẳng với kết quả tạm ổn, thế nhưng tôi vẫn có chút tiếc nuối bởi tôi chưa thật sự cố gắng hết sức... ''Tôi sắp thành người lớn rồi!!" Tôi vẫn thầm nghĩ khi vừa mới bước chân vào lớp 10. Một ngã rẽ hoàn toàn khác so với những năm cắp 2... Tôi dần như đã trở thành một con người khác.... trầm lắng hơn, rất ít nói chuyện với bạn bè, chỉ trừ những đứa tôi thật sự quen. Có những khoảnh khắc tôi cứ ao ước được quay trở lại với lúc xưa, với sự vui đùa vốn có của một đứa nhỏ. Dần dần tôi mới hiểu chúng ta cần phải sống hết mình với hiện tại để sau này khi ngoảnh đầu lại không thấy bất cứ sự nuối tiếc nào. Lên 11, năm học mà mọi người vẫn hay cho là khó nhất. Thế nhưng tôi lại khởi đầu với một tâm thế khá thoải mái, không hề lo lắng hay chuẩn bị bất cứ thứ gì cả. Tôi dần hòa nhập hơn với bạn bè cùng lớp, nhưng cũng chỉ xoay quanh trong tổ mà thôi. Tôi vẫn cố gắng nói chuyện, bắt nhịp cùng chúng bạn, nhưng có lẽ vẫn chưa được lắm . Đúng là năm học ấy tôi đã phải nỗ lực hơn rất nhiều so với những năm học trước đó. Đôi lúc là sự căng thẳng, áp lực về điểm số, về kết quả so với chúng bạn... Nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi mới cố gắng hơn để đạt được HSG cuối năm và từ thứ hạng 11 tôi đã lên được thứ 8 . Không những thế, từ một đứa trước đây vốn khá làm biếng trong việc trau dồi kiến thức TA nên lần nào tôi thi HSG đều tạch , tuy nhiên tôi không biết vì lí do gì, chắc có thể vì mục tiêu mà tôi đặt ra, từ một học sinh không đậu giải HSG cấp trường, tôi đã được đặt cách đi thi HSG cấp tỉnh. Kết quả lại càng bất ngờ hơn tôi được 9 điểm, cao thứ 2 trong đoàn. Có thể đối với nhiều người, đây chắc chắn không phải là thành tích đáng khen gì, nhưng đối với bản thân tôi, tôi cảm thấy rất vui vì sự nỗ lực gần đây của mình đã được đền đáp, mặc dù là tôi không đậu. Bạn có biết, đó là lần đầu tiên mà tôi dành thời gian rất nhiều, thức khuya, dậy sớm, lên lớp tranh thủ làm thêm đề để học được nhiều kiến thức kể từ khi ôn HSG cấp 2 tới giờ .  Ngoài ra, có tôi dường như đã tham gia tích cực hơn hoạt động của lớp, lần đầu tiên trong những năm cấp 3 dám đứng trước nhiều người để thuyết trình. Qua năm học 11 ấy, tôi lại càng nghiệm ra nhiều điều: phải luôn tự tin vào bản thân, cố gắng, nỗ lực dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chắc chắn bạn sẽ gặt hái được quả ngọt mà thôi, bạn sẽ tự hào quá trình mà bản thân đã trải qua. Câu nói này sẽ lại càng có ý nghĩa to lớn hơn khi tôi, cô gái 17 tuổi lại sắp sửa bước vào khoảng thời gian quan trọng nhất trong suốt 12 năm học qua, đó là Thi TN THPTQG.  Tôi biết rằng mục tiêu của bản thân không hề dễ dàng, thế nhưng tôi vẫn tin rằng mình sẽ làm được, thử thách càng chông gai thì càng có nhiều điều thú vị để mình đối mặt với chúng. Để đến khi vào lúc này, năm sau, tôi có thể đọc lại và MỈM CƯỜI rằng mình đã chinh phục đỉnh núi ấy! Cánh cổng ĐH mơ ước sẽ giúp tôi thực hiện hóa được những ước mơ, sở thích của bản thân và cả định hình được giá trị của bản thân, của gia đình mình trong mắt bạn bè và mọi người. Phải luôn tự kỉ luật, chăm chỉ cố gắng từng ngày, đưa ra phương pháp học tập đúng đắn. Hãy nhớ rằng muốn trở thành viên kim cương sáng giá, bạn phải trải qua những áp lực mà than đá thì không chịu được. Cố lên cô bé, một năm đầy hi vọng và thách thức đang chào đón cậu đó.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét