Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2021

''Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?" (Review)

" Ôi dào, sách mà chúng giống nhau cả thôi, cứ toàn đôi ba tờ giấy trắng in chữ đen lên trên, ở đâu mà chẳng có !" Nhiều người chột dạ nghĩ thế khi đề cập đến chúng tôi - chỉ là điều gì rất đỗi bình thường cứ nằm chễm chệ đâu đó trên giá gỗ, được trang trí với trang bìa đầy bắt mắt mà họ vẫn thường hay thấy. Trái với suy nghĩ hời hợt ấy thì bạn có biết rằng, mỗi cuốn sách đều mang trong mình những sứ mệnh cao cả khác nhau, có thể nó đã làm thay đổi được bao số phận ngoài kia.

Rosie Nguyễn đã gửi gắm sứ mệnh cao cả của cuộc đời tôi với hi vọng sẽ giúp bạn ''thức tỉnh'' sớm nhất có thể rằng:" Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?". Bạn có biết, thời gian là một khái niệm mà chưa ai định nghĩa được, nó cứ lặng lẽ trôi đi một cách tàn nhẫn mà không chờ đợi bất cứ ai. Để rồi sau này nhìn ngắm lại, chúng ta chỉ toàn thấy hối tiếc, tuyệt vọng vì những tháng ngày tuổi trẻ rong chơi, chẳng hề bận lòng cho cuộc sống, tương lai. Sự nhàn rỗi lúc ấy đã vô tình giết chết bản thân ta, là liều thuốc độc chẳng có phương chữa. Thay vì chọn sự nhàn hạ, yên bình thì bạn hãy sống và cống hiến nhiệt huyết cho tuổi trẻ này, đó là thông điệp mà tôi muốn nhắn gửi đến những cô cậu đâỳ thanh xuân lúc bấy giờ. Thông qua những trải nghiệm có được của Rosie Nguyễn- người đã tận tâm viết nên tôi, bạn sẽ học hỏi rất nhiều điều về kĩ năng cần có của một bạn trẻ dám dấn thân, hành trang giúp ngôi sao trong bạn tỏa sáng hay hành trình tự học trong cuộc sống. Bạn dám thoát khỏi sự an toàn của chính bản thân, dám ước mơ, khát vọng lớn bằng suy nghĩ ''ngôi sao'' trong mình ? Tôi sẽ thôi thúc trong bạn góc tối lâu nay vẫn chưa được mở lối hay dần trưởng thành sau những chuyến đi trải nghiệm. Hãy dành thời gian cho việc đọc sách, nâng cấp phiên bản của chính mình, những việc thật sự có ích cho bản thân và xã hội. Cứ dám bước đi, trải nghiệm qua từng ngày thì mới thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Chỉ vỏn vẹn những trang giấy nhưng tôi hi vọng rằng trong kí ức sau này của bạn sẽ không có hình ảnh của sự tiếc nuối, hối hận vì khoảng thời gian lãng phí năm xưa. Thay vào đó là một kí ức tràn đầy niềm vui và hạnh phúc bởi kí ức không phải là sự lãng quên mà kí ức để lưu giữ. Nó sẽ mãi vấn vương và cất sâu vào trong một góc nhỏ của trái tim. Mỗi khi hồi tưởng lại, bạn sẽ chợt mỉm cười!

Hãy nhớ đến tôi không chỉ bởi vẻ ngoài của màu xanh huyền bí mà cốt lõi là bài học bên trong, nơi tôi mang lại giá trị cho người trẻ như bạn, cứ trường tồn mãi theo năm tháng.

''Người đọc sách sống một nghìn cuộc sống trước khi anh ta chết, còn người không đọc sống chỉ một đời".




Thương mến những ai đã dành thời gian cũng chia sẻ dòng tâm sự này cùng tôi. Hãy luôn ủng hộ và trân trọng những đứa con tinh thần như tôi nhé! Có thể chúng sẽ gắn bó suốt quãng đường đời của bạn đấy.

Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2021

Positive mind

 Chào mọi người, lại là mình đây ^^

Trong khoảng thời gian vừa qua có lẽ không ai là không có khó khăn đúng không nhỉ?  Dịch Covid 19 đã và đang vô tình hoành hành hết cả thế giới, không trừ bất cứ một nơi nào hay một cá nhân nào cả. Vào khoảng 1 năm trước, lúc đó lần đầu tiên tôi nghe được cái tên virus Corona ở Trung Quốc, nó vẫn là một khái niệm hoàn toàn mới đối với tôi và cả mọi người. Ngày ngày trôi qua, những bản tin về căn bệnh Covid này được lan truyền nhiều hơn, những cụm từ dương tính, cách ly,... ngày càng tiếp cận với cuộc sống hằng ngày của chúng tôi. Và đến thời điểm hiện tại thì cuộc sống của tất cả mọi người đã chuyển biến một cách bất ngờ . Mỗi ngày đều từ hàng nghìn ca mắc trở lên, mọi người đều phải ở yên trong nhà - một cảnh tượng mà từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, nỗi lo cho người thân, sự khốn khổ của người lao động khi không thể mưu sinh,... Những câu chuyện ấy cứ tiếp diễn hằng ngày.

Và mọi người có biết không, chúng ta vẫn thường hay thừa nhận rằng mỗi khi bản thân mất đi điều gì đó thì mới trân trọng và yêu quý điều thiêng liêng ấy hơn. Tuy nhiên không phải mọi thứ đều có thể quay lại như lúc đầu, thậm chí là mất đi vĩnh viễn... Khi phải nằm trên chiếc giường của bệnh viện, xung quanh toàn những tiếng rên, tiếng khóc, không khí hiu quạnh, đau thương vây quanh thì đến khoảnh khắc lúc này ta mới cảm thấy biết ơn vì mỗi buổi tối, mình vẫn được thoải mái nằm trên chiếc giường ấm êm, lăn tròn bên chiếc gối ôm. Chúng ta vẫn có một cuộc sống đầy đủ, sung sướng hơn rất nhiều người ngoài kia; vẫn được hít thở bầu khí trong lành mỗi sáng mai thức dậy. Bạn ơi, hãy sống hết mình với từng phút giây còn được tồn tại trong vũ trụ này, hãy dũng cảm bày tỏ sự yêu thương đối với những người thân yêu nhất, trước khi quá muộn... Hãy luôn trong tâm thế là một người tràn đầy sức sống và năng lượng tích cực. Hãy ngừng ngay suy nghĩ mình là nạn nhân của cuộc đời. Hãy trân trọng tất cả những điều thiêng liêng đang hiện hữu xung quanh chúng ta. Hãy biết ơn vì điều đó...

''Being safe and healthy during this period is the greatest gift from God''

Hôm nay, mình viết chiếc blog này để mong muốn lan tỏa những điều tích cực, tốt đẹp nhất đến mọi người.  Đối với cá nhân mình, hôm nay có cả những giây phút vui sướng nhưng xen kẽ đâu đó chút nỗi buồn, giận hờn,.. Nhưng mình vẫn sẽ bỏ qua tất cả để có thể tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ nhất. Cảm ơn vì tất cả. Hi vọng mọi người sẽ bình an và khỏe mạnh trong khoảng thời gian khó khăn này >3



Thứ Năm, 8 tháng 7, 2021

Một chút trải lòng

 Bây giờ đã là hơn 10h đêm, mọi vật đều chìm dần vào bóng tối cùng sự tĩnh mịch vốn có của một vùng quê yên bình. Cái không gian mà có lẽ rất nhiều người ao ước được chìm đắm để thoát khỏi cuộc sống vốn ồn ào, náo nhiệt nơi thành thị, được sống chậm lại hòa cùng nhịp thở với thời gian... Thế nhưng thời gian thì lại vô cùng tàn nhẫn, chúng chẳng chờ đợi bất cứ ai, cứ lặng lẽ trôi dần. Mới ngày nào,tôi vẫn là cô bé nhỏ nhắn còn hớn hở với bộ quần áo mới, chiếc cặp xinh khi sắp được đi học, thích thú đánh vần từng trang sách Văn của chị gái. Thoăn thoắt 5 năm tới trường với sự hứng khởi, thoải mái của một đứa học trò cấp 1, chỉ đơn giản là đi học rồi về nhà chạy chơi cùng lũ bạn. Ấy vậy mà tôi vẫn gặt hái được vài thành tích làm bản thân tự hào chứ nhỉ . Rồi đến một buổi sáng đẹp trời, cô bé trên chiếc xe đạp màu trắng khá cũ kĩ (nhưng đối với gia đình tôi nó là chiếc xe ''xịn'' nhất trong cả thảy ấy chứ  ) trên một con đường dài đến trường cấp 2. Đó có lẽ là lần đầu tiên  tôi được tự đạp xe đi một khoảng đường dài như vậy, có mệt nhưng cũng rất vui. Vừa mới bước chân đến nhà, tôi đã hì hục kể cho ba má, chị nghe về những điều thú vị vào sáng hôm ấy và còn đầy tự hào khi được cô phong là lớp phó học tập. Và đúng là tôi vẫn gặt hái được nhiều thành tích khá nổi bật trong trường. 4 năm học cấp 2 dần có nhiều biến chuyển và cả những kỉ niệm đáng nhớ với cô bé ấy.  Người ta vẫn thường hay nói đó là khoảng thời gian dậy thì của những đứa trẻ , cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Có những đêm, nó vẫn ngồi thút thít bởi những câu chuyện về áp lực học tập, bị cô giáo la rầy vì kết quả giảm sút hay những câu chuyện giận hờn, chọc ghẹo của tuổi học trò. Tôi luôn tự dằn vặt, suy nghĩ lung tung và thậm chí là thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian ấy. Và bây giờ tôi mới hiểu đó là dấu hiệu mà tôi đang dần trưởng thành. Có thể nói khoảng thời gian học cấp 2 là kỉ niệm khó quên của bản thân tôi. Trải qua kì thi tuyển sinh vào lớp 10 khá căng thẳng với kết quả tạm ổn, thế nhưng tôi vẫn có chút tiếc nuối bởi tôi chưa thật sự cố gắng hết sức... ''Tôi sắp thành người lớn rồi!!" Tôi vẫn thầm nghĩ khi vừa mới bước chân vào lớp 10. Một ngã rẽ hoàn toàn khác so với những năm cắp 2... Tôi dần như đã trở thành một con người khác.... trầm lắng hơn, rất ít nói chuyện với bạn bè, chỉ trừ những đứa tôi thật sự quen. Có những khoảnh khắc tôi cứ ao ước được quay trở lại với lúc xưa, với sự vui đùa vốn có của một đứa nhỏ. Dần dần tôi mới hiểu chúng ta cần phải sống hết mình với hiện tại để sau này khi ngoảnh đầu lại không thấy bất cứ sự nuối tiếc nào. Lên 11, năm học mà mọi người vẫn hay cho là khó nhất. Thế nhưng tôi lại khởi đầu với một tâm thế khá thoải mái, không hề lo lắng hay chuẩn bị bất cứ thứ gì cả. Tôi dần hòa nhập hơn với bạn bè cùng lớp, nhưng cũng chỉ xoay quanh trong tổ mà thôi. Tôi vẫn cố gắng nói chuyện, bắt nhịp cùng chúng bạn, nhưng có lẽ vẫn chưa được lắm . Đúng là năm học ấy tôi đã phải nỗ lực hơn rất nhiều so với những năm học trước đó. Đôi lúc là sự căng thẳng, áp lực về điểm số, về kết quả so với chúng bạn... Nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi mới cố gắng hơn để đạt được HSG cuối năm và từ thứ hạng 11 tôi đã lên được thứ 8 . Không những thế, từ một đứa trước đây vốn khá làm biếng trong việc trau dồi kiến thức TA nên lần nào tôi thi HSG đều tạch , tuy nhiên tôi không biết vì lí do gì, chắc có thể vì mục tiêu mà tôi đặt ra, từ một học sinh không đậu giải HSG cấp trường, tôi đã được đặt cách đi thi HSG cấp tỉnh. Kết quả lại càng bất ngờ hơn tôi được 9 điểm, cao thứ 2 trong đoàn. Có thể đối với nhiều người, đây chắc chắn không phải là thành tích đáng khen gì, nhưng đối với bản thân tôi, tôi cảm thấy rất vui vì sự nỗ lực gần đây của mình đã được đền đáp, mặc dù là tôi không đậu. Bạn có biết, đó là lần đầu tiên mà tôi dành thời gian rất nhiều, thức khuya, dậy sớm, lên lớp tranh thủ làm thêm đề để học được nhiều kiến thức kể từ khi ôn HSG cấp 2 tới giờ .  Ngoài ra, có tôi dường như đã tham gia tích cực hơn hoạt động của lớp, lần đầu tiên trong những năm cấp 3 dám đứng trước nhiều người để thuyết trình. Qua năm học 11 ấy, tôi lại càng nghiệm ra nhiều điều: phải luôn tự tin vào bản thân, cố gắng, nỗ lực dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chắc chắn bạn sẽ gặt hái được quả ngọt mà thôi, bạn sẽ tự hào quá trình mà bản thân đã trải qua. Câu nói này sẽ lại càng có ý nghĩa to lớn hơn khi tôi, cô gái 17 tuổi lại sắp sửa bước vào khoảng thời gian quan trọng nhất trong suốt 12 năm học qua, đó là Thi TN THPTQG.  Tôi biết rằng mục tiêu của bản thân không hề dễ dàng, thế nhưng tôi vẫn tin rằng mình sẽ làm được, thử thách càng chông gai thì càng có nhiều điều thú vị để mình đối mặt với chúng. Để đến khi vào lúc này, năm sau, tôi có thể đọc lại và MỈM CƯỜI rằng mình đã chinh phục đỉnh núi ấy! Cánh cổng ĐH mơ ước sẽ giúp tôi thực hiện hóa được những ước mơ, sở thích của bản thân và cả định hình được giá trị của bản thân, của gia đình mình trong mắt bạn bè và mọi người. Phải luôn tự kỉ luật, chăm chỉ cố gắng từng ngày, đưa ra phương pháp học tập đúng đắn. Hãy nhớ rằng muốn trở thành viên kim cương sáng giá, bạn phải trải qua những áp lực mà than đá thì không chịu được. Cố lên cô bé, một năm đầy hi vọng và thách thức đang chào đón cậu đó.




Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

Một thời đã qua

 Một thoáng bối rối, một thoáng tiếc nuối,... điều gì đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc đến vậy. Có lẽ đó là những ''tấm ảnh kỉ niệm'' do chính tôi phác họa nên. Giữa sự vô thường của cuộc sống hiện tại, dần dần tôi mới nhận ra được nhiều giá trị tồn tại trên cõi đời này mà tôi đã vô tình bỏ quên. Liệu rằng khoảng thời gian tươi đẹp ấy có còn quay trở lại... liệu rằng tôi có còn được gặp những con người ấy...Sự tự vấn ấy chắc chắn cũng không cần trả lời.

 Thời gian cứ lặng lẽ trôi như một cách vô cùng ''tàn nhẫn'', để hé mở những chân trời mới thì nó cũng dần đóng những cánh cửa ngày ấy lại. Tôi chợt nhận ra rằng : Tôi đã lạc mất khoảng thời gian đẹp đẽ ấy, cái khoảng thời gian mà chắc rằng sẽ không bao giờ đưa tôi quay về những cảm xúc vô tận đến thế. Chính sự khao khát, bồi hồi lúc bấy giờ đã làm tôi thức tỉnh hơn bao giờ hết. Hãy sống, cháy, yêu hết mình với từng khoảnh khắc còn được tồn tại trên cuộc đời này. Bởi, thời gian đã trôi đi thì không bao giờ trở lại, nó chỉ ban tặng cho chúng ta những hình ảnh chỉ còn là kỉ niệm...